Bạn thân
Chúng ta sống trong cuộc đời này, ai cũng có những người bạn. Những người bạn với nhiều mức độ thân thiết khác nhau. Bạn thuở thiếu thời, bạn học chung, bạn đồng nghiệp, bạn ở chung nhà, bạn quen một cách tình cờ, bạn làm ăn, bạn trên mạng, bạn cùng lý tưởng...
Yêu Mùa Thu
Có người thân, có người chỉ quen sơ, và cũng có người mang danh bạn chỉ để nở một nụ cười xã giao. Nhưng suy cho cùng, dẫu những người bạn bên ta có thế nào, thì đó cũng là một phần của cuộc sống, ta cũng không thể nào chỉ sống tách rời một mình. Vì bản chất xã hội là sự kết nối, là giao tiếp. Thông tin truyền đi và nhận về.
Những người bạn bên taĐã bao giờ bạn dành một giây phút nhìn lại, suy nghĩ về những người bạn của mình chưa? Và đã bao giờ bạn suy nghĩ đúng về chữ "người bạn". Đã rất nhiều lần trong đời tôi suy nghĩ, băn khoăn và trăn trở về chữ "bạn", và "bạn thân". Như thế nào thì ta gọi là bạn, và như thế nào thì là "bạn thân"?
Tôi nhìn lại chính mình, có bao nhiêu người trong friendlist và trong danh bạ điện thoại được gọi là thân, bao nhiêu người tôi có thể bấm gọi điện khi cần tới mà không ngần ngại, và biết rằng người ấy sẽ đến bên tôi? Danh bạ điện thoại của bạn, của tôi có ít nhất 200 số, có nghĩa là gần 200 người, nhưng có bao nhiêu người sẽ đến bên tôi lúc hoạn nạn? Bao nhiêu? Có lẽ chỉ là 1/100 mà thôi. Được như thế cũng là hạnh phúc lắm rồi phải không? Vì đi hết cuộc đời này có thể ta cũng chẳng tìm được một tri nhân tri kỷ, mà nếu bạn có một người, thì đó cũng là niềm hạnh phúc lớn đáng trân quý của thế gian rồi. Một người bạn đúng nghĩa.
Cuộc sống này là một bức tranh nhiều màu sắc và luôn biến đổi. Những người đến và đi trong đời ta cũng thế. Không phải ai cũng giống ai, cũng có nhiều người tốt và nhiều người không tốt. Thế nên mới có bạn tốt và bạn xấu. Và trong những người bạn tốt ấy có mấy người sẽ thành bạn thân của ta? Tôi từng nghĩ mình may mắn khi có nhiều bạn thân, từng rất hạnh phúc và ngập tràn niềm vui khi nghĩ về họ, những người đã gắn bó bên tôi, thuở tôi ngày thơ bé, thời học sinh trong veo và những năm tháng cuộc đời sinh viên xa nhà thật thiếu thốn. Nhưng có bạn và giữ được tình bạn là hai chuyện rất khác nhau.
Tình bạn, như mọi tình cảm khác, luôn cần được nuôi dưỡng. Người bạn thân không phải chỉ để trong tâm tưởng khi ta nghĩ về, người bạn thân là người chia sẻ với ta những biến cố trong cuộc đời, nỗi buồn và niềm vui, thành công và lúc gục ngã thất bại. Nếu người bạn thân chỉ ngủ im lìm trong kỉ niệm ngày xưa, thì tình thân giữa ta và người ấy sẽ chỉ còn "hữu danh vô thực" mà thôi. Nó không còn tồn tại ở hiện tại nữa, khi mà ta và người ấy chẳng còn biết chút thông tin hiện tại gì về nhau, chẳng còn chia sẻ, chẳng còn đơn giản chỉ một điều gì đó là cho đi - nhận về những nỗi lòng, tâm tư nhau.
Bạn sẽ nghĩ suy gì, khi một người "bạn thân" của ta, lúc khó khăn không gọi ta, lúc vui sướng thành công cũng không gọi ta, lúc đau khổ vì những mất mát lớn trong đời như mất đi một người thân cũng không còn gọi ta để chia sẻ hay chỉ để khóc, cũng như không còn gọi ta để thông báo hay nhắn nhủ ta rằng, người ấy sắp phải ra đi mãi mãi, và khi ta biết được những điều ấy qua một người nào đó, tất cả đã quá muộn. Và một sự thật buồn là người "bạn thân" ấy không còn cần ta nữa. Vậy tình thân mà ta vẫn ảo tưởng giữ còn là gì?
Chỉ còn là "hữu danh vô thực"
Để rồi một ngày nào đó ta liên lạc lại hay gặp lại nhau. Ta sẽ hỏi một câu: "Dạo này sao rồi?" - "Sao", ừ sao nhỉ, có biết bao nhiêu điều đã xảy ra quanh ta và người bạn ấy, biết nói sao cho đủ, biết chia sẻ từ đâu, biết bắt đầu từ đâu, cứ như ngày xưa ta đi học mà bị mất căn bản vậy, có phải vì ta đã lãng quên, đã bỏ quên thật lâu lắm rồi?
Quá khứ không bao giờ tách rời hiện tại cả, những ngày bạn ngày xưa của ta cũng thế. Ngày hôm nay ta có còn những người ấy cạnh bên hay không, là do ta có biết cách nối ngày xưa vào hôm nay, nối quá khứ vào hiện tại hay không mà thôi. Chúng ta thường vì cuộc sống bộn bề, những tham vọng công danh, tiền bạc, những đắm say tình yêu của riêng mình, những mối quan hệ mới tất bật cuốn ta đi để rồi vô tình đánh rơi một điều kỳ diệu đáng quý khác của cuộc sống - những người bạn đúng nghĩa.
Đã có được trong đời rồi, đừng để thân tình ấy mất đi.Vì người bạn thân không phải chỉ để trong album ảnh hay trong tủ kính, người bạn thân là để chia sẻ với nhau những phiền muộn và niềm vui, những lo lắng và tin tưởng, những đau khổ và hạnh phúc, những thất bại và thành công... và đôi khi chỉ là ở bên cạnh để lắng nghe nhau.
Và... Đã là bạn thì suốt đời là bạn
Đừng như sông khi cạn khi đầy...
Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009
Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009
Sinh nhật xui xẻo!
Hôm nay đã là 20-11 rồi, ngồi nghĩ lại thấy cuộc đời sao càng ngày càng trống rỗng.Hut hẫng biết bao.
Mỗi năm, cứ đến gần ngày sinh nhật, là lòng mình nôn nao biết bao nhiêu, vậy mà......
Trước ngày sinh nhật, đã thấy xui xẻo, mới sáng sớm, ba gọi về nói mẹ bị giựt mất cái giỏ xách, "tổ cha mấy cái thằng giựt đồ, m giựt xong lấy tiền đó ăn đi, cho m mắt nghẹn chết tươi luôn gr gr gr", nhưng may mắn là chỉ mất tiền vá mất điện thoại, chứ mất giấy tờ mà làm lại thì mệt lắm, mà hên hơn nữa là mẹ mình không sao, thôi kệ, của đi thay người, chúng nó ôm cái xui của mình, thế nào chúng nó cũng toi(ai nói không linh chứ Ngọc này mà nói là linh lắm đấy, chúng bây nhớ liệu hồn nhé).
mới sáng sớm đã thấy đen, hôm đó 17/11, the sim bản mở rông chính thức phát hành, nôn nóng bíêt bao nhiêu, vậy mà......thật tình lúc đó thật là bực bội.Up up uo, up cho đã cuối cùng vào không được, báo hại ngồi máy suốt, bỏ suka chơi một mình, thấy cũng tôi nghiệp.vậy mà kết quả là = 0, biết vậy không up mà làm tiếp cái party của mình, bỏ công ngồi si nghĩ, ngồi tạo, rồi huy động khách mời, vậy mà miss miss miss, làm mình thấy cũng ngại, thế nào người khác cũng nghĩ này nghĩ nọ, tuy chi là game, là ảo, nhưng mình cũng không thích như vậy, Ngọc này đã hứa, thì phải thực hiện được chư, vì miệng mình luôn chửi mấy cái đứa thất hứa hoài mà.
tính tong, giờ linh đã điểm, ha ha ha hôm nay là sinh nhật ta rồi, buổi sáng dậy thật sớm, ngồi hái hoa cho đã rồi mới đi làm.vậy mà mới ra đầu ngỏ đã thấy kẹt xe,bình thường có kẹt đâu chứ,chỗ đó buổi chiều về mới kẹt thôi mà.
Hôm nay không đi thẳng đến cty mà phải ghé ngân hàng lấy chứng từ.haizzzzz, thế là quẹo qua đường khác để đến đó cho gần và không kẹt xe nữa.rầm, oa oa oa, chời ơi hên quá, mình không sao, xém nữa là đo đường rồi, cái thằng ôn dịch, sáng sớm đi đâu mà như đ ăn cướp dzị chời.Tội nghiệp ông xồn xồn, bị móc rách cái áo, tại ổng chen lên giành đường nên dính, chứ không là mình bị nguyên con rồi, có thằng bé, chừng 2 3 tuổi gì ah, bị ngã xe, nó khóc quá chời,tôi nghiệp ghê, nhìn thấy nó mà đau lòng quá.gr gr cái thằng đáng ghét.
thấy không có chuyện j, mình chạy đi trước, mắc công trễ giờ. lên tới ngân hàng, mới lấy chứng từ xong, đang chờ in chi tiết thị bụp..cúp điện, 3 phút sau, có điện lại, chuẩn bị in tiếp thì bup....cúp tí6p, pó tay, đó giờ nh là nơi ít cúp điện nhất, cuối cùng khônh in được, lại phải chạy ra chi nhánh nguyễn công trứ in rồi.
lúc đó là 7g55ph sáng, mới sáng sớm là xui hết mấy dzụ...
sau lúc đó mới thấy yên ổn.
sinh nhật gì mà buồn thế, chán thế, chả xôm.nhà cửa vắng tanh, chồng thì đi làm tới 11g mới về, lúc đó mình đã quá buồn ngủ rồi, nói được mấy câu, cho suka ngủ, rồi mình củng thăng, hết 1 ngày sinh nhật.chán.chẳng nghe chồng đả động gì đến dzụ sinh nhật, cưới nhau từng ấy năm, càng ngày càng xa, chồng chẳng thèm chăm bón cho tình cảm của chúng mình j cả, buồn lắm, xui j thì xui, xui xong rồi cũng qua, nhưng chỉ có chồng là làm em buồn nhiều nhất thôi.
ah, hôm nay 20/11, vậy mà chạy ra đường thấy cũng sao sao ấy.mọi năm người ta bán hoa tấp nập lắm mà, năm nay sao bình thường, cực kỳ bình thường như những ngày bình thường.
tôi, chán, làm việc tiếp.
Mỗi năm, cứ đến gần ngày sinh nhật, là lòng mình nôn nao biết bao nhiêu, vậy mà......
Trước ngày sinh nhật, đã thấy xui xẻo, mới sáng sớm, ba gọi về nói mẹ bị giựt mất cái giỏ xách, "tổ cha mấy cái thằng giựt đồ, m giựt xong lấy tiền đó ăn đi, cho m mắt nghẹn chết tươi luôn gr gr gr", nhưng may mắn là chỉ mất tiền vá mất điện thoại, chứ mất giấy tờ mà làm lại thì mệt lắm, mà hên hơn nữa là mẹ mình không sao, thôi kệ, của đi thay người, chúng nó ôm cái xui của mình, thế nào chúng nó cũng toi(ai nói không linh chứ Ngọc này mà nói là linh lắm đấy, chúng bây nhớ liệu hồn nhé).
mới sáng sớm đã thấy đen, hôm đó 17/11, the sim bản mở rông chính thức phát hành, nôn nóng bíêt bao nhiêu, vậy mà......thật tình lúc đó thật là bực bội.Up up uo, up cho đã cuối cùng vào không được, báo hại ngồi máy suốt, bỏ suka chơi một mình, thấy cũng tôi nghiệp.vậy mà kết quả là = 0, biết vậy không up mà làm tiếp cái party của mình, bỏ công ngồi si nghĩ, ngồi tạo, rồi huy động khách mời, vậy mà miss miss miss, làm mình thấy cũng ngại, thế nào người khác cũng nghĩ này nghĩ nọ, tuy chi là game, là ảo, nhưng mình cũng không thích như vậy, Ngọc này đã hứa, thì phải thực hiện được chư, vì miệng mình luôn chửi mấy cái đứa thất hứa hoài mà.
tính tong, giờ linh đã điểm, ha ha ha hôm nay là sinh nhật ta rồi, buổi sáng dậy thật sớm, ngồi hái hoa cho đã rồi mới đi làm.vậy mà mới ra đầu ngỏ đã thấy kẹt xe,bình thường có kẹt đâu chứ,chỗ đó buổi chiều về mới kẹt thôi mà.
Hôm nay không đi thẳng đến cty mà phải ghé ngân hàng lấy chứng từ.haizzzzz, thế là quẹo qua đường khác để đến đó cho gần và không kẹt xe nữa.rầm, oa oa oa, chời ơi hên quá, mình không sao, xém nữa là đo đường rồi, cái thằng ôn dịch, sáng sớm đi đâu mà như đ ăn cướp dzị chời.Tội nghiệp ông xồn xồn, bị móc rách cái áo, tại ổng chen lên giành đường nên dính, chứ không là mình bị nguyên con rồi, có thằng bé, chừng 2 3 tuổi gì ah, bị ngã xe, nó khóc quá chời,tôi nghiệp ghê, nhìn thấy nó mà đau lòng quá.gr gr cái thằng đáng ghét.
thấy không có chuyện j, mình chạy đi trước, mắc công trễ giờ. lên tới ngân hàng, mới lấy chứng từ xong, đang chờ in chi tiết thị bụp..cúp điện, 3 phút sau, có điện lại, chuẩn bị in tiếp thì bup....cúp tí6p, pó tay, đó giờ nh là nơi ít cúp điện nhất, cuối cùng khônh in được, lại phải chạy ra chi nhánh nguyễn công trứ in rồi.
lúc đó là 7g55ph sáng, mới sáng sớm là xui hết mấy dzụ...
sau lúc đó mới thấy yên ổn.
sinh nhật gì mà buồn thế, chán thế, chả xôm.nhà cửa vắng tanh, chồng thì đi làm tới 11g mới về, lúc đó mình đã quá buồn ngủ rồi, nói được mấy câu, cho suka ngủ, rồi mình củng thăng, hết 1 ngày sinh nhật.chán.chẳng nghe chồng đả động gì đến dzụ sinh nhật, cưới nhau từng ấy năm, càng ngày càng xa, chồng chẳng thèm chăm bón cho tình cảm của chúng mình j cả, buồn lắm, xui j thì xui, xui xong rồi cũng qua, nhưng chỉ có chồng là làm em buồn nhiều nhất thôi.
ah, hôm nay 20/11, vậy mà chạy ra đường thấy cũng sao sao ấy.mọi năm người ta bán hoa tấp nập lắm mà, năm nay sao bình thường, cực kỳ bình thường như những ngày bình thường.
tôi, chán, làm việc tiếp.
Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009
Một khởi đầu mới
Sau một thời gian xa blog, bây giờ lại tự hỏi blog là gì?????lại phải tìm hiểu lại từ đầu
Haizzz, bắt đầu lại thôi, cái gì cũng phải có khởi đầu của nó hết mà.....
Haizzz, bắt đầu lại thôi, cái gì cũng phải có khởi đầu của nó hết mà.....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)